Cớ sao con nghiện game
Đôi khi, cha mẹ quá tất bật với công việc và lo lắng cho tương lai của con mà quên mất con đang thực sự cần gì và cảm thấy ra sao...
Có một bộ phận các bậc phụ huynh thường nghĩ việc lao động, kiếm tiền, nuôi sống gia đình, chu cấp đầy đủ vật chất cho con là đã hoàn tất nghĩa vụ làm cha, làm mẹ. Họ coi đó là trách nhiệm duy nhất phải làm khi chăm sóc những đứa trẻ.
Tuy nhiên, điều trẻ con thực sự cần là sự quan tâm, yêu thương và chăm sóc đến từ cha mẹ. Và yêu thương, chăm sóc ở đây không chỉ là về mặt vật chất. Nhu cầu được trò chuyện, chia sẻ, vui chơi cùng nhau là rất quan trọng.
Dù sống trong điều kiện tối ưu về mặt vật chất (ăn ngon, mặc đẹp, đồ chơi xịn, học trường quốc tế...) nhưng khi thiếu vắng sự quan tâm của cha mẹ, trẻ thực sự không thể phát triển toàn diện.
Một đứa trẻ hạnh phúc cần phải được sống giữa tình yêu thương của gia đình, sự bảo bọc, sẻ chia và thấu hiểu của cha mẹ. Vì vậy, những bậc phụ huynh nào đã trót quá bận đến không thể cùng chơi đùa, đọc sách với con, hãy suy nghĩ lại, bớt chút thời gian, để thực sự sống cùng con, đừng như câu chuyện của một cậu bé được viết dưới đây!
"Tâm thư của con!
Con đã sắp kết thúc những năm học cấp 2, vậy mà suốt những năm qua con cứ tưởng mình bị bỏ rơi. Chuẩn bị thi vào cấp 3 nên con phải đối mặt với biết bao áp lực từ trường lớp, bài vở rồi những kỳ thi thử. Mẹ thấy con chơi điện tử giải trí thì mẹ cấm hãm, quát mắng con. Thử hỏi, trong suốt quãng thời gian qua, bố mẹ đã nghĩ đến cảm xúc của con chưa?
Mẹ là tiến sĩ khoa học xã hội nên luôn được mọi người ngưỡng mộ. Mẹ thường xuyên bận rộn với những cuộc họp báo đến tận đêm khuya, với những chuyến công tác xa nhà có khi kéo dài đến cả tuần. Vâng, ai cũng bảo con thật hãnh diện vì có một người mẹ giỏi giang như thế. Nhưng có ai biết rằng chính mẹ đã khiến con ra nông nỗi này.
Bố làm việc trong Nam chỉ thỉnh thoảng mới về, mẹ thì đi biền biệt với những dự án. Con tủi thân nhiều lắm vì bố mẹ chẳng bao giờ đưa con đi chơi, du lịch và đi mua truyện như bao bạn khác.
Mẹ chỉ biết “vung tiền” cho người khác quản lý cuộc sống của con, mà không cần biết con thực sự cần gì. Việc ăn uống, sinh hoạt của con đã có bác giúp việc lo, viêc học hành thì gia sư quản và đến lớp thì cô giáo theo dõi.
Kiểu quan tâm của mẹ dành cho con thật quá khủng khiếp khiến con chỉ còn biết vùi đầu vào chơi điện tử để giải khuây. Số tiền mẹ để trong ngăn kéo cho con, con đã mua hết thẻ game rồi đấy. Thế nên, mẹ đừng có lên giọng mắng chửi con học hành giảm sút, chỉ biết cắm mặt vào game này nọ.
Mỗi lần đi công tác về, mẹ chửi mắng con xối xả rồi đánh con vì con hư đốn, không biết nghe lời và chia sẻ với cha mẹ. Vậy mẹ đã bao giờ tự hỏi vì sao con thành ra như thế chưa? Mẹ đã để người ngoài thay mẹ quan tâm con bằng cách chi tiền cho họ. Lúc con tủi thân nhất thì mẹ ở đâu?
Mẹ à! Con không cần một người mẹ giỏi giang, chỉ biết cặm cụi kiếm tiền mà để mặc cho con mình bơ vơ, bế tắc. Đã có lúc, con muốn bỏ nhà ra đi cùng với các bạn trong hội game, vùi đầu vào game quên hết đi những bức bách mà chính mẹ tạo ra.
Bây giờ, con chỉ muốn mẹ đừng xa xả mắng nhiếc con nữa. Nếu muốn đánh mắng con thì mẹ hãy tự xem xét lại bản thân mình đã làm gì mà con mình nghiện game và trở nên ương bướng. Con không mong chờ người mẹ giỏi giang của con bỏ lại công việc để vỗ về con. Và thực sự, con xin mẹ đừng bao giờ quan tâm chúng con kiểu đó."